tại sao anh không yêu em
Làm sao để anh không bắt nạt em? 26/09/22 13:56 GMT+7 Gốc. Vợ chồng tôi sinh được 2 con, đứa lớn năm nay lớp 7, đứa bé lớp 2. Các cháu học hành không đến nỗi nào nhưng điều khiến tôi buồn bực là vì 2 đứa chúng nó luôn xung khắc với nhau. Chị Vũ Hồng Lê ở thành phố
Không sao cả! Vì anh yêu em… Quản lý dự án; Quản trị nhân sự; Quản trị doanh nghiệp; Chăm sóc khách hàng
Vay Tiền Trả Góp Theo Tháng Chỉ Cần Cmnd. Edit Văn Văn. "So với việc lo lắng chi phí nằm viện, cô vẫn nên nghe cái này một chút sẽ tương đối tốt hơn." Người nọ mở miệng nói. Lý Phi Vân buồn bực, tiếp nhận điện thoại trong tay của vệ sĩ, cơ thể vẫn còn phát run do kinh hách phải chịu trước đó. Chẳng bao lâu sau, sự run rẩy của cô không chỉ vì màn ác mộng trước đó nữa. Giọng nói quen thuộc của Vương Trường Chí vang lên trong phòng bệnh, trong đó chứa sự thiếu kiên nhẫn, nhẫn tâm, tuyệt tình quá rõ ràng "Anh quản nhiều như vậy làm gì, tôi không quan tâm anh dùng cách nào, anh chỉ cần đem con mụ thối đó đè xuống rồi thao, xong thì chụp hình cho tôi, thành công liền có thù lao mười vạn, anh có thể đi đâu kiếm được chuyện tốt như vậy?" "Tôi không muốn bất cứ điều gì, tôi chỉ muốn ly hôn với cô ta, con đàn bà thối này quấn tôi lâu như vậy, tôi thu chút lãi là chuyện đương nhiên." "Nhớ rõ làm sạch sẽ chút, nếu thành công, lúc sau tôi lại chuyển cho anh thêm năm vạn." ...... Tay Lý Phi Vân run run, cô khiếp sợ lại tuyệt vọng nhìn chằm chằm một lần lại một lần đoạn video đang phát kia. Đoạn video thật ngắn, bất quá hơn hai phút, nhưng Lý Phi Vân xem đến cực kỳ rõ ràng, đối diện chỗ ngồi của Vương Trường Chí là người đàn ông thấp bé đêm hôm qua, chính là người có ý đồ đè cô xuống ra tay cưỡng hiếp kia. Nói cách khác...Chỉ bởi vì mình không chịu ly hôn, thế nhưng Vương Trường Chí lại suy nghĩ ra cái biện pháp tàn nhẫn, vô nhân tính này tới bức mình ly hôn?! Tại sao hắn có thể độc ác như thế! Lý Phi Vân phát hiện cả người mình đều phát run, cô nhớ đến khi ba mẹ còn sống, bọn họ có nói với cô không nên gả cho cái nhà không môn đăng hộ đối đó, nhưng lúc đó cô đã bị tình yêu làm cho mê choáng đầu óc, không thèm quan tâm lời ba mẹ, đại học cũng không lên liền đi theo Vương Trường Chí, còn ráng thuyết phục ba mẹ đem nhà máy bán đi để cấp Vương Trường Chí làm kinh doanh...Khi hắn cần tài chính quay vòng gấp chính là cô đã đem bán nhà cửa ở dưới quê, sau đó đưa tất cả tiền cho Vương Trường Chí! Một người đàn ông như vậy...Nếu bây giờ Vương Trường Chí xuất hiện ở trước mặt cô, Lý Phi Vân nhất định sẽ túm chặt lấy cổ áo của hắn, điên cuồng chất vấn Tôi có chỗ nào xin lỗi anh, anh vì cái gì lại đối xử với tôi như thế, rõ ràng anh đã nói yêu tôi cơ mà, vì cái gì bây giờ không yêu nữa, hả?! Nhưng Vương Trường Chí không ở trước mặt cô, hắn quyết tâm muốn cùng cô ân đoạn nghĩa tuyệt. Lý Phi Vân nắm chặt điện thoại nửa ngày, khớp xương nổi đầy gân xanh, cuối cùng cũng cảm thấy đau đớn. Đúng lúc này, một trận tiếng bước chân truyền đến, Lý Phi Vân vô hồn ngẩng đầu, đầy mặt nước mắt nhìn thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi. Người đàn ông lớn lên rất anh tuấn, ít nhất ở trong ấn tượng của Lý Phi Vân, cô chưa từng gặp được một người đàn ông nào đẹp trai đến như vậy. Nhưng đôi mắt anh ta rất lạnh nhạt, giờ phút này đang nhìn cô, giọng điệu bình tĩnh hỏi "Muốn trả thù không?" Lý Phi Vân nhớ tới những năm tháng chính mình ở trong Vương gia, nhớ tới bộ dáng Vương mẫu hùng hổ dọa người, nhớ tới Vương mẫu há mồm ngậm mồm đều nói gà mái không đẻ được trứng, lại nghĩ tới sắc mặt xấu xí, cay nghiệt của Vương Trường Hồng và Vương Trường Kiều khi nhắc tới cô, còn có Vương Trường Chí- chồng của cô, ôm tiểu tam trẻ tuổi, xinh đẹp, hết mực ân cần, dịu dàng, lại đối với cô chán ghét có thêm, nói bộ dáng cô quê mùa, xấu xí... "....Muốn." "Nếu như vậy, đem tình yêu của cô cho tôi đi." Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng nhưng bên trong rõ ràng ẩn chứa sự dụ hoặc, đôi mắt anh đen nhánh nhìn chăm chú vào Lý Phi Vân, từ tròng mắt đen tựa như màn đêm của anh ta, cô thấy được ảnh ngược chật vật của chính mình. Hoảng sợ qua đi, cô kiên định gật gật đầu. Nếu có thể trả thù...Muốn lấy mạng của cô luôn cũng được, không sao cả. Cô vì cái gia đình đó trả giá nhiều tới như thế, phút cuối cùng Vương Trường Chí công thành danh toại*, nhưng mình chỉ còn lại hai bàn tay trắng, cô không muốn trải qua cảm giác này một lần nữa, nếu ông trời đã chú định mệnh cô như vậy, cô có chết cũng quyết không cho Vương Trường Chí sống yên ổn qua ngày được! * Công thành danh toại đạt được kết quả mĩ mãn trên đường công danh, sự nghiệp."Đúng vậy, hãy làm cho sự thù hận ngày càng kịch liệt hơn chút đi." Thi Vinh dùng giọng điệu chả có cảm tình gì nói xong, sau đó quay người rời đi. Sau khi người đàn ông lạnh băng đó rời đi, Lý Phi Vân mới cảm thấy nhiệt độ trong phòng cao lên chút. Cô nhìn về phía người từ nãy tới giờ vẫn ở đây, người nọ hướng cô cười vui vẻ "Đó là ông chủ của chúng tôi, số cô đúng thật may mắn." Nói xong, tiến lên phía trước hai bước, vươn bàn tay to tới trước mặt Lý Phi Vân chào hỏi "Tôi tên Quý Ngũ." Lý Phi Vân bị bắt vươn tay với Quý Ngũ để nắm tay, sau đó hơi do dự, bất an khẽ hỏi "Anh, ông chủ nhà anh, ngài ấy...." "Nếu ông chủ nói muốn giúp cô, đương nhiên sẽ không lừa cô làm gì." Quý Ngũ nhún nhún vai. "Chính là ngài ấy nói...ngài ấy muốn tình yêu của tôi...." Khi nói xong, mặt già của cô cũng đỏ lên. Quý Ngũ sửng sốt một lúc, ngay sau đó khàn giọng cười to "Ôi chúa ơi, cô sẽ không nghĩ rằng ông chủ nhà tôi coi trọng cô chứ?!" Lý Phi Vân càng thẹn hơn, cô cũng không phải tự luyến, câu nói vừa rồi của anh ta quá mức khiến người ta hiểu lầm không phải sao! Quý Ngũ cười đủ rồi, mới xoa bóp bả vai, nói "Không cần quan tâm đến chuyện này, cô chỉ cần chịu trả giá một chút thì mộng đẹp liền có thể biến thành sự thật, không lỗ chút nào đâu." Bất quá ông chủ nhà bọn họ đích xác có chút kỳ quái, thần thần bí bí, có đôi khi Quý Ngũ cũng không rõ ông chủ đang suy nghĩ cái gì. Cậu ta đi theo bên người ông chủ chắc cũng được mười năm rồi, có nhiều lúc cậu ta luôn cảm thấy đối phương cứ như là một vị thần chứ không phải là một con người. Nhưng nếu ông chủ đã nói muốn tình yêu của Lý Phi Vân, vậy ắt sẽ có, nhưng chắc chắn đó không phải như cái suy nghĩ đơn giản của Lý Phi Vân mà thôi. Vết thương của Lý Phi Vân không phải đặc biệt nghiêm trọng, nhưng muốn ngay lập tức tốt lên cũng không có khả năng. Nguyên bản cô nóng lòng muốn đi đồn cảnh sát để chứng thực tên bắt cóc tối hôm đó, Quý Ngũ lại bảo cô không cần nhọc lòng, tên kia đã sớm bị tống vào ngục giam rồi. Theo sau một tháng nằm viện, Lý Phi Vân mới ý thức được bản thân nhận thức như thế nào gọi là đại nhân vật. Vương Trường Chí cũng có tiền, nhưng khi cùng so sánh với vị họ Thi tiên sinh này, thực sự có thể nói là múa rìu qua mắt thợ. Chỉ nói ngay đến chỗ cô đang nằm thôi cũng là phòng bệnh tốt nhất ở đây, có y tá phục vụ tận tình, thậm chí ba bữa ăn mỗi ngày cũng được chuyên gia dinh dưỡng phối hợp tỉ mỉ, còn được chế biến từ những đầu bếp ưu tú nhất. Chờ đến một tháng sau, vết thương của Lý Phi Vân không sai biệt lắm dần tốt lên, cô bị đưa đến một căn hộ cao cấp. Nơi đó có những lão sư tạo hình khắt khe và những người tinh anh xuất sắc nhất, bọn họ ở đây chỉ vì mục đích dốc hết sức mình để biến cô trở thành một mỹ nữ vạn người xô tới. Lý Phi Vân đã ngoài 40, thân hình mập mạp, làn da cũng không được tốt, mỗi ngày đều chỉ biết củi gạo mắm muối càng làm cho cả người toát ra một cổ khí chất cực kỳ giống phụ nữ nơi nông thôn thuần phác, nhưng đồng thời cũng cực kỳ quê mùa. Có thể nói, một người phụ nữ như vậy, muốn xinh đẹp thì không có xinh đẹp, muốn trẻ cũng không có trẻ, điểm tổng kết có thể nói là zero. Cho nên khi cô tiếp thu huấn luyện cũng là loại khủng khiếp nhất, hằng ngày đều tập thể dục không ngừng nghỉ, lại chỉ được phép uống nước, ăn rau xanh cùng các loại trái cây, hơn nữa ăn cũng phải hạn chế, căn bản là ăn không đủ no! Cô cũng từng nghĩ tới việc từ bỏ. Nhưng chỉ cần mỗi khi cô cảm thấy chịu không nổi, muốn phát điên, muốn gào thét từ bỏ, màn hình lớn trước mặt tự động phát một số video. Có màn Vương Trường Chí cùng kẻ bắt cóc âm mưu cưỡng hiếp cô để bức cô phải ly hôn, cũng có màn cô bị đuổi ra khỏi nhà, bộ dáng chật vật, đáng thương như chó nhà có tang, càng nhiều chính là cảnh sinh hoạt hạnh phúc, vui vẻ bây giờ của người Vương gia. Vương Trường Chí ôm Hồng Phiêu Phiêu đang mang bầu đặt lên đùi, dịu dàng, nhỏ nhẹ, quan tâm, chăm sóc, một bộ chỉ có vợ là trên hết, Vương mẫu trong ngoài bận rộn, lo đủ thứ cho Hồng Phiêu Phiêu, ngày ngày vì cô ta mà dậy sớm hâm đồ bổ, có chút to tiếng cũng sợ ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng cô ta, Vương Trường Hồng và Vương Trường Kiều đi làm mỗi ngày, cửa hàng ngày càng buôn bán phát đạt, cuộc sống ngày ngày muôn muôn muôn vẻ....Chỉ có cô, đang trong địa ngục nước sôi lửa bỏng, vô pháp thoát ra. Khi cô còn ở Vương gia, chiếu cố toàn bộ việc ăn, mặc, ở, đi lại của hắn, chỉ cần hơi không tốt liền bị trách cứ ngập đầu, Vương mẫu càng xem cô giống như người hầu mà sai bảo, cơm trưa làm nhạt hoặc mặn một chút đều phải rước lấy một trận quở trách không thể tránh, còn Vương Trường Hồng, Vương Trường Kiều, chỉ có cô đi lấy lòng bọn họ, nhưng Hồng Phiêu Phiêu ở Vương gia....so với chính mình hoàn toàn tương phản. Cô ta không cần đi lấy lòng bất luận một người Vương gia nào, ngược lại là chị em Vương gia muốn đi nịnh bợ cô ta. Không chỉ có như thế, Vương mẫu còn đối với cô ta cung kính như Quan Thế Âm!
Edit Văn Heo🐷 Vương Trường Kiều đưa lưng về phía cửa của cửa hàng quần áo, gọi điện thoại, cô ta là người miệng như cái loa, cách mười tám con phố đều nghe được, huống chi Lý Phi Vân đứng ở trước cửa tự nhiên nghe thấy không sót một chữ. Chờ đến khi Vương Trường Kiều nói chuyện điện thoại xong, quay đầu sang thì thấy có người đứng ở trước cửa, lúc đầu còn tưởng là khách hàng, đang chuẩn bị dùng khuôn mặt tươi cười như cúc hoa chào đón. Kết quả vừa ngẩng đầu lên thì thấy là Lý Phi Vân, phản ứng đầu tiên là hoảng sợ, tiếp theo liền sử dụng chiêu ác nhân cáo trạng trước "Chậc, chị đứng ở cửa làm gì? Muốn hù chết người à?!" Lý Phi Vân không nói chuyện, yên tĩnh nhìn cô ta. Vương Trường Kiều bị ánh mắt này nhìn chằm chằm đến có chút sợ hãi, vội vàng thẳng eo, ưỡn ngực, đúng lý hợp tình mà nói "Em cũng không có nói sai, cuộc điện thoại vừa rồi chắc chị cũng nghe được, đúng không? Lời nói đó chính là lời mà em muốn nói, chuyện cũng chẳng có gì!" "...Tôi tự hỏi lòng mình, đối xử với các người thật lòng thật dạ như thế..." Môi Lý Phi Vân run rẩy, khàn giọng nói. Vương Trường Kiều khịt mũi coi thường "Thật lòng thật dạ?! Nếu là thật lòng thật dạ, có bản lĩnh thì chị đừng có mà tiêu tiền đi mua quần áo, chị em chúng tôi thì phải mặc quần áo cũ của chị! Chính chị ăn xài phung phí mua quần áo mới thì thôi, thế nhưng lại kêu chúng tôi mặc quần áo cũ của chị để lại, chị nói xem, cái này là đối xử tốt như chị nói sao?!" Khi đó, Lý Phi Vân dùng tiền cũng không phải là của Vương Trường Chí, mà là tiền của ba mình "Cô..." "Cô cái gì cô? Bây giờ gặp nhau rồi thì ba mặt một lời luôn đi, anh trai tôi sẽ kết hôn với chị dâu mới, chị thức thời một chút thì chạy nhanh đi dọn dẹp rồi tự cút đi, đừng có quấn lấy anh tôi không buông! Tôi nói chứ, chị sao lại không có mắt như thế? Chạy nhanh đi rồi ký tên ly hôn, nói không chừng anh tôi còn thương xót cho một ít tiền, nếu chị lại muốn tiếp tục nháo đến gà chó sủa không yên, một xu cũng đừng có mơ mà lấy!" Nói xong, Vương Trường Kiều cầm lấy cây chổi, quơ quơ vào Lý Phi Vân nói "Tôi cảnh cáo chị, sớm cút đi đi, đừng có quấy rầy lão nương làm việc, nếu không đừng trách lão nương trở mặt không nhìn người!" Lý Phi Vân đứng ngây người tại chỗ. Sau một lúc lâu, chờ tới khi Vương Trường Kiều thật sự cầm lấy cây chổi xua cô đi, cô mới chật vật rời đi. Mọi người trên đường tò mò nhìn người phụ nữ trung niên một tay xách túi hành lý nhỏ, một tay lau nước mắt, nhưng không ai có ý định tới chào hỏi một câu. Cô có thể đi đâu bây giờ? Lý Phi Vân không có chỗ để đi, việc duy nhất cô có thể làm bây giờ chính là cắn chặt răng, có đánh chết cũng không ly hôn. Cứ như vậy, cô dùng số tiền còn sót lại của mình, một trăm đồng tiền đi tìm cái khách sạn rẻ nhất vào ở. Mỗi ngày hai mươi khối, không có nước ấm, không có đồ dùng vệ sinh cá nhân, tất cả mọi thứ đều phải tự mua, ban đêm tới thì lại có vô số con muỗi, nhưng cũng coi như sống tạm qua ngày. Lý Phi Vân ở đây suốt một tuần, trong một tuần này, Vương Trường Chí có đến tìm cô, nhưng cô chính là nước mắt nước mũi chảy tùm lun đầy mặt cũng nhất quyết không chịu ly hôn, cầu Vương Trường Chí hồi tâm chuyển ý, cuối cùng đem Vương Trường Chí làm cho giận không thể áp xuống, không thèm nói chuyện nữa, nói một câu cô đừng hối hận, xoay người liền bỏ đi. Lời này của hắn cũng không nói chơi, nếu Lý Phi Vân vẫn không chịu ly hôn, hắn liền bức cô ta không thể không ly hôn! Vào đêm thứ tám, Lý Phi Vân khắp nơi tìm công việc đều không có kết quả, đang chuẩn bị về khách sạn. Đi trên đường một lúc, nước mắt không kiềm chế được rơi tí tách. Cô lớn tuổi, lại không bằng cấp, nói gì đến kinh nghiệm, làm bảo mẫu thì người ta cũng ngại cô già, trên người tiền tiêu chỉ còn không đến hai mươi khối, bây giờ cô nên làm gì mới tốt? Đúng lúc này, phía sau cô đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập. Lý Phi Vân hoảng sợ, đi nhanh quay đầu thì nhìn thoáng qua, một người đàn ông thấp bé đang đi theo phía sau cô, vì đèn đường bị hỏng, cho nên thấy không rõ mặt người đó, nhưng Lý Phi Vân vẫn cảm thấy bất an trong tiềm thức. Cô càng đi nhanh hơn, muốn chạy về khách sạn một cách nhanh nhất, hoặc đi tới nơi có người qua lại. Nhưng cô tăng tốc, người đàn ông kia cũng liền tăng tốc, cô thả chậm bước chân, đối phương cũng liền làm theo, cuối cùng Lý Phi Vân sợ tới mức chết khiếp, bắt đầu hoang mang, lo sợ chạy chậm, gã đó tiến lên vài bước ấn cô xuống, che chặt miệng lại, đem người lôi tới một con hẻm nhỏ. Mặc cho cô thét chói tai, gào thét, giãy giụa, đá đánh...Đổi lấy chính là những cái tát cùng đánh đập tàn nhẫn rơi xuống, Lý Phi Vân thống khổ gần như muốn lập tức chết đi! Cô lớn tuổi như vậy...Thế nhưng cũng sẽ có đàn ông cảm thấy hứng thú! ...... Trong chiếc xe hơi xịn cách đó không xa, một người đàn ông thon gầy, anh tuấn đang cầm kính viễn vọng nhìn một màn này, nếu nhìn kỹ, bạn sẽ phát hiện bàn tay anh ta khẽ run lên. Người vệ sĩ ngồi đằng trước chần chờ hỏi "Ông chủ, chúng ta có nên đi hỗ trợ hay không?" Thi Vinh không nghĩ đi, nếu không đi, người phụ nữ đó sẽ bị cưỡng hiếp, cô ta liền sẽ ly hôn một cách ngoan ngoãn, tình yêu của cô ta cũng sẽ bị hủy diệt hoàn toàn, đối với Vương Trường Chí chỉ còn lại sự căm hận. Trong trường hợp đó, tình yêu mà anh có được cũng sẽ càng thuần khiết hơn, không lẫn tạp chất. Chính là...."Đi đi." Vì vậy, vệ sĩ đẩy cửa xe xuống, hướng về phía hẻm nhỏ chạy như điên. Đại khái năm phút đồng hồ trôi qua, một tay vệ sĩ xách theo một con chó chết hình dạng giống như một thằng đàn ông, một tay khác đem Lý Phi Vân đã bị đánh đến hôn mê bất tỉnh ôm lấy đi ra. Thi Vinh nhìn vào tay chính mình, bạn nghĩ, tôi ngăn cản chuyện này, không có trơ mắt nhìn nó xảy ra. Nếu như bạn ở đây, hẳn sẽ là cảm thấy, kỳ thật tôi cũng tốt hơn một chút rồi, phải không? Anh ta vẫn như cũ là một kẻ không có lòng đồng tình hay lòng thương hại với bất kỳ người hay vật xung quanh, hai chữ chính nghĩa viết như thế nào, anh ta không biết. Nhưng nếu như anh khỏe hơn, có thể gặp lại cô, nếu như thế anh nguyện ý làm người tốt vì cô. Tài xế từ kính chiếu hậu nhìn Thi Vinh một cái, không nghĩ tới ông chủ cũng có một mặt giống người bình thường như thế, theo tiên sinh lâu như vậy, ông vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cảm xúc của anh có chút biến hóa. ...... Thời điểm Lý Phi Vân tỉnh dậy, chóp mũi cô tràn đầy mùi dung dịch ô-xy già, khiến cho lông mày cô cau lại, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh tuyết trắng, liếc mắt dò xét xung quanh, cô mới phát hiện thì ra chính mình đang ở trong một cái phòng bệnh. Cô đột nhiên nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi hôn mê, tức khắc sắc mặt không còn tí huyết sắc, run rẩy duỗi tay đi sờ phía dưới, bây giờ mới thấy đôi tay mình đều bị quấn thạch cao. "Xương tay cô bị gãy, tốt nhất chớ lộn xộn." Lý Phi Vân theo giọng nói rơi xuống nhìn qua, là một người đàn ông cao lớn, mặc áo sơ mi trắng, làn da rám nắng, thân hình rắn chắn, khí chất mạnh mẽ, vừa thấy liền biết là nhân vật không dễ chọc. Đây là một sự thật. Các vệ sĩ của Thi Vinh đều là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, năng lực tự nhiên không còn gì để nói. "Tôi..." Vừa phát ra thanh âm mới thấy cổ họng vô cùng đau rát, Lý Phi Vân khụ hai tiếng, người nọ liền đi đến, rót cho cô cốc nước, đúng lúc này y tá bước vào, liền giao cho y tá, "Cô yên tâm đi, cô không có xảy ra việc gì đâu, ông chủ nhà chúng tôi trùng hợp đi ngang qua, thấy nên cứu người. Tối hôm qua, kẻ bắt cóc đó đã bị ném đến đồn cảnh sát rồi." Nghe thấy câu nói này, Lý Phi Vân mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng mỗi khi nhớ đến đêm qua xảy ra sự tình đáng sợ đó, cô liền nhịn không được run như cày sấy. Hơn nữa, bây giờ cô không xu dính túi, làm sao cô có thể chi trả một khoản phí nhập viện đắt đỏ như vậy....Hoảng hốt nghĩ, cô nhớ đến rất nhiều năm trước, khi bản thân còn chưa quen biết Vương Trường Chí, ba mẹ đã đối xử với cô tốt tới cỡ nào. Lúc ấy, cô sợ là đánh chết cũng sẽ không nghĩ đến sẽ có một ngày này. Sau khi uống nửa cốc nước, cảm xúc Lý Phi Vân đã từ từ ổn định, cô cầu xin nhìn về phía người đàn ông, "Anh có thể giúp tôi làm thủ tục xuất viện ngay được không? Tôi, tôi không thể nằm viện..." "Cô yên tâm đi, phí nhập viện ông chủ đã giúp cô thanh toán trước rồi, ngày sau cô chỉ cần nhớ trả lại cho ông chủ là được." Lý Phi Vân khó xử không thôi, cô có khả năng thật trả không nổi....
Tình yêu và tình bạn đều có một giới hạn riêng, người ta sẽ phân biệt được đâu là bạn bạn thường, bạn thân và bạn gái. Anh đã đặt em vào vòng xoáy quanh quẩn ấy, nhưng giữa em và anh đã đi hơn hẳn bạn thân rồi. Anh hiểu không? Chỉ một mình em hiểu, anh đã vờ như không hiểu. Kim Quy From quy quytaichinhtravinh Sent Tuesday, September 16, 2008 1053 AMSubject Trái sake cua em oi, anh nhìn dâu the? Cách đây khoảng hai năm về trước, tôi ngày ngày đi làm về, tối rảnh rỗi thì đi chơi cùng mấy đứa bạn gái, có hôm tụi nó dẫn cả bạn trai đi theo chơi cùng, trong tôi lúc ấy vẫn hồn nhiên vô tư, cứ nghĩ có bạn đi chơi sau một ngày làm việc là đủ rồi. Nhưng tôi chơi có chừng mực, không bao giờ về nhà trễ hơn 9h, nhưng đi riết rồi tôi lại biết thêm thứ mà mình không nên biết là nhậu. Thật tình là tôi không thích tí nào, nhưng sợ bạn bè buồn nên tôi đã theo. Tôi đâu có ngờ là đến hôm nay phải hối hận vì mình lúc ấy sao ham vui quá. Vào một ngày đẹp trời, tôi đi công tác khác chỗ tôi làm. Chuyến đi này đã cho tôi biết được anh. Lần đầu tiên tôi gặp anh trong lòng tôi đã xao xuyến, nhưng khi hỏi ra biết anh nhỏ tôi một tuổi, tôi công tác trước anh hai năm thì tiếng chị lại được cất lên khi ấy. Tôi không thích như vậy đâu nhưng ai biểu mình lớn tuổi hơn. Sau chuyến công tác chúng tôi vui vẻ ăn cơm, sếp tôi và sếp của anh có gán tôi cho một người cùng làm chung với anh. Mọi người ai cũng cho là người ấy tốt lại chững chạc, nhưng đâu ai biết rằng lúc đó ánh mắt nhìn của tôi là cho anh. Nhưng rồi tàn bữa tiệc, tôi về nhà tự nhủ với lòng là đó chỉ là bạn, là đồng nghiệp, là người người em mới quen thôi. Thời gian cứ lặng lẽ trôi, tôi không còn nghĩ ngợi gì nữa vì biết là người ấy đối với tôi chỉ xem là chị em thôi, và lòng tôi lúc này cũng lặng im như mặt hồ không gợn sóng. Tôi cố gắng làm việc cho thật tốt, tránh những cuộc hèn hò đi chơi tụ tập ăn nhậu vì sức khỏe tôi ngày một kém. Tôi biết nếu tôi cứ như vậy hoài tôi sẽ chết sớm, nghĩ đến gia đình em út nên tôi quyết định từ bỏ tất cả, sống thật tốt với chính mình. Tôi đã đóng cửa ở nhà, một căn phòng bé nhỏ, tối về đọc sách nghe nhạc xem phim. Tôi cảm thấy sống như vậy cũng tốt rồi, đôi lúc cũng cảm thấy cô đơn vô ý nghĩ lắm nhưng biết chia sẻ cùng ai bây giờ. Gần cạnh nhà tôi có anh lớn hơn tôi một tuổi rất mến tôi. Anh là người đàng hoàng lịch sự, công việc ổn định, tôi và anh đi uống cafe đôi lần nhưng vẫn là bạn thường thôi. Chúng tôi nói chuyện không hợp nhau, ý kiến đưa ra mỗi người một ý, thế rồi tôi lại không đi uống cafe với anh nữa. Đối diện nhà tôi có 5 căn phòng cho thuê, tình cờ một ngày tôi lại gặp anh trong các phòng trọ ấy. Tôi hỏi anh đi đâu vào đây thì anh nói đi gặp bạn, hôm ấy anh cũng hơi say nên tôi bảo anh sang nhà tôi uống trà, hỏi thăm anh mới biết anh ở gần nhà nội của tôi. Ánh mắt của anh ngày ấy lại làm cho tôi xúc động. “Người ơi gặp gỡ làm chi, trăm năm biết có duyên gì hay không?”. Làm như định mệnh đã kiến cho tôi càng ngày được gần anh hơn, cơ quan anh tổ chức chuyến đi du lịch Đà Lạt, tôi là vị khách mời, thế rồi tôi lại được đi chơi chung với anh. Ở Đà Lạt tôi có nhiều kỷ niệm về anh. Anh ơi, anh còn nhớ chú vịt con ở Hồ Than Thở không? Hôm đó chân anh đau nên em phải đạp một mình, mỏi chân lắm, nhưng vui nhiều hơn mệt. Mình đã chụp chung với nhau bao nhiêu tấm ảnh rồi anh nhỉ, em nhớ nhớ nhiều lắm... Từ lúc ấy tim em đã mở ra, lòng mong chờ, em biết mình đã yêu. Về nhà rồi mà lòng mơ tưởng tưởng chừng như linh hồn mình vẫn còn ở chuyến du lịch ấy. Rồi mình gắn bó hơn, anh nhớ đêm sinh nhật của em không? Lần đầu tiên anh nắm tay em, em đã thấy vui vì anh cũng nghĩ đến em. Hôm đó chắc anh say nên không biết, người bạn gần nhà dự sinh nhật của em, anh ấy đã hát tặng em hai bài hát, một bài “người ấy và tôi em chọn ai”, bài kia là “ Ghen chỉ vì yêu”. Anh không hiểu, nhưng em hiểu, và em đã vờ như không hiểu. Để rồi người bạn ấy đã ra đi sau những ngày em bên anh. Anh ấy chọn cho mình chuyến đi công tác thật xa và nói là không muốn gặp em nữa. Tâm hồn em lúc này chỉ có anh thôi, em không quan trọng mọi điều xung quanh, em chỉ biết nghĩ, biết nhớ, biết thương một người, người mà em đã chọn. Em xa lánh tất cả bạn bè, tất cả cuộc gọi, hay tin nhắn em đều không quan tâm. Em chỉ biết là em có anh mà thôi. Rồi anh giới thiệu em cho các đồng nghiệp em là bạn của anh. Mọi người ai cũng biết là hai đứa mình quen nhau, thế rồi giờ đây em không nói được thành lời khi có người hỏi em lúc này hai đồng chí sao rồi? Em chỉ lặng im mà nghẹn ngào nước mắt muốn tuôn như em đã kìm lại, trả lời là vẫn bình thường. Căn nhà nhỏ, một bức tranh mà nó khắc sâu tận tim em, không biết hai chú bibo và bina vẫn khỏe chứ, vắng em rồi không biết chúng nó có nhớ em không hả anh? Em từng mơ ước em sẽ mãi mãi trọn đời ở với anh nơi đây, không nghĩ gì nữa ngoài anh, dù cực khổ gian lao cấp mấy em cũng không hối hận, miễn sao em được anh yêu thì em đã yên lòng. Quán cafe Nắng xanh buồn, nơi đây em và anh đã chia sẻ biết bao niềm vui, nỗi nhớ, anh nói anh thích được ngồi đây, phong cảnh nơi đây rất đẹp. Chúng mình đã bao nhiêu lần đến đây rồi anh nhĩ, anh đã quên rồi, quên cả người con gái đã cùng anh ngồi đây. Chủ nhật nào em cũng đến quán ngồi một mình, nhớ anh, nhớ những ngày mình còn bên nhau. Ôi bao nhiêu là kỷ niệm hiện về trong em, còn anh giờ này đã trong giấc ngủ say nồng. Em nơi đây một mình phơi sương, gió, có hôm em đã dầm mưa về khi đã ngồi chán. Anh đã ra đi không một lời để lại cho em, em không biết mình làm sai chuyện gì. Anh trách né em, lạnh lùng và hờ hững để cho lòng em tan nát, tim em đã đau quặn từng cơn khi nghĩ về anh. Đã bao đêm em nằm khóc một mình, khóc đến mệt mỏi rồi ngủ, tỉnh lại khóc tiếp, không ai đánh mà mình lại thấy đau. Nhiều lần em đã đứng trước cửa nhà anh, chỉ mong được nhìn thấy anh một chút rồi em về, nhưng đều về trong thất vọng. Có hôm anh ngồi cạnh em mà điện thoại anh có tin nhắn của người con gái khác “Vịt con”, anh có biết không? Em đã trắng bao đêm không ngủ được, tại sao em chỉ nghĩ về anh mà anh còn mơ mộng ở nơi xa nào ấy. Ngồi bên em như tim anh không dành cho em, tủi thân mình sao lắm gian truân, em đâu mơ ước lớn lao gì đâu anh, mơ ước của em là có anh thôi. Sao anh còn đùa giỡn với em, nếu không yêu em, anh đến với em làm chi vậy? Tình yêu và tình bạn đều có một giới hạn riêng, người ta sẽ phân biệt được đâu là bạn bạn thường, bạn thân và bạn gái. Anh đã đặt em vào vòng xoáy quanh quẩn ấy, nhưng giữa em và anh đã đi hơn hẳn bạn thân rồi. Anh hiểu không? Chỉ một mình em hiểu, anh đã vờ như không hiểu. Con đường này em đã chọn có buồn thương, đau đớn mấy em cũng chấp nhận. Không thể tâm sự cùng ai được vì ngày trước em đã không nghe ai hết. Khi yêu người trong mắt mình là hoàn hảo nhất. Trái Sakê ơi. Em vẫn nhớ anh dù anh đã thay lòng với em. Em vẫn yêu dù anh không yêu em. Em để anh đi, anh tìm được người bạn gái tốt và anh cảm thấy hài lòng, anh được hạnh phúc thì em sẽ yên tâm. Em vui khi nhìn thấy anh được hạnh phúc. Riêng em sẽ mãi mãi ở quán cafe ấy chờ anh, chờ trong vô vọng, nhưng em vẫn chờ. Nếu có ngày nào anh cảm thấy dừng chân mỏi gối, mong rằng anh hãy nhớ đến em. Kim Quý Trà Vinh.
tại sao anh không yêu em