tôi có một nỗi buồn thật đẹp beat
Những bài thơ này là có thật, như tác giả, một chiến binh và là một nhà thơ: 'Dần dần câu thơ trắng của tôi đổi mặt Tôi viết về những gì tôi thấy. Không có bản sao thô hoặc bản thảo nào trong chiến tranh. Tôi viết thơ trên máy tính bảng của mình và tìm cách
Đó có thể là hạnh phúc, có thể là nỗi đau, có thể là niềm vui, cũng có thể là nỗi buồn kéo dài hết ngày này qua tháng khác. Hôm nay tôi vui thật nhiều hơn nữa. Hôm nay tôi quên phiền lo vu vơ lúc xưa. Chuyện ngày xưa đã qua rồi, mà tôi cũng quên rồi. Tôi là ngày hôm nay.
Tôi thích những giấc mơ như vậy, vì nhờ chúng mà tôi có cơ hội được sống lại những ký ức đẹp thuở xưa, và cảm giác là rất thật: lòng hân hoan tràn đầy hy vọng, cùng chúng bạn xông pha vào những miền đất phiêu lưu kì bí - dù chúng chỉ là một góc vườn, một căn nhà bỏ hoang, hay một con hẻm chưa có
Vay Tiền Trả Góp Theo Tháng Chỉ Cần Cmnd. Đã bao giờ, bạn nghe một bản nhạc buồn mà nhận ra rằng nó thật hợp với tâm trạng của mình. Bạn lạc lối trong bản nhạc cũ đượm màu đau thương ấy mà không thể thoát ra được. Lồng ngực thấp thỏm những nỗi đau miên man của một cuộc tình đã đổ vỡ….? “Tôi Có Một Nỗi Buồn Thật Đẹp“ Đã bao giờ, bạn viết hàng tin nhắn rồi lại xóa đi, bạn lại viết rồi không gửi, chỉ lẳng lặng gửi chúng vào những hòm thư nháp hay chưa?. Lúc buồn bạn lại tìm về những dòng tin nhắn ấy và ngắm nghía chúng như một bông hoa xinh đẹp giữa mùa xuân nhưng lại chứa chan nỗi buồn Đã bao giờ, bạn thực sự rất nhớ, rất nhớ người ấy. Nỗi nhớ ấy hiện hữu và to lớn đến mức bạn sẽ vứt bỏ tất cả chỉ để ôm người đó một cái ôm thật chặt từ phía sau. Chỉ lẳng lặng như thế rồi rời ra người ấy vĩnh viễn. Đã bao giờ, bạn nhìn lên trần nhà và không ngơi được những cơn nấc nghẹn. Đã bao giờ những kỉ niệm như lát cắt, cứa từng mũi sắc nhọn vào trái tim thương tổn của bạn, hằn lên chúng những nỗi nhớ, những niềm đau hay chưa? Đã bao giờ, bạn nhớ nhưng không dám gọi, nhớ nhưng chỉ quan sát người ấy hạnh phúc từ đằng xa, nhớ nhung rất nhiều nhưng lại điên cuồng lao vào công việc như kiếm tìm khoảng không chơi vơi cho chính mình. Đã bao giờ…đã bao giờ bạn như thế hay chưa. “Đã có lúc anh mong tim mình bé lại để nỗi nhớ em không thể nào thêm nữa. Đã có lúc anh mong ngừng thời gian trôi để những dấu yêu sẽ không phai mờ…” Đã bao giờ, bạn nhìn lên trần nhà, bạn ra phố, bạn lặng nép vào một góc quán nhỏ với vô vàn bóng người qua lại trước mặt. Có những ngày cho phép bản thân mình lạc lối, lạc trong bản tình ca cũ còn sót lại trên mái tóc người thương. Bởi đâu con người ta chỉ lỗi nhịp một lần trong đời, ngày mà ta biết giọt nước mắt không chỉ dành cho mình mà còn dành cho người ấy… Mặc dù rất muốn về bên họ, cùng nắm tay họ lạc trong một bản nhạc mới hơn, dứt bỏ những ngày mắt kề gối, đẫm từng cơn nước mắt. Chúng ta luôn tiếc nuối những thứ đã qua đi, đã tuột khỏi tầm tay với. Tình yêu cũng vậy, nó như những người bạn dắt tay cùng đi trên mỗi đoạn đường ngắn dài khác nhau của cuộc đời, nó làm ta hạnh phúc đến phát khóc và cũng có thể làm ta khóc nhưng phải cố gượng cười… Rồi để lúc này đây, ta có thời gian ngoảnh lại về chúng. Tôi Có Một Nỗi Buồn Thật Đẹp …
Capo 5th ftVer 1[Fmaj7]Tôi chen [G]theo đám đông ngoài [Em7]kia […][Fmaj7]Chiều giờ này tan [G]ca, dòng người xô [C]ra [C7][Fmaj7]Tôi đi vòng vèo vài [G]nơi, [Em7]mua một vài món [Am]đồ[Fmaj7]Ngày dần tàn và [Fmaj7]mình lãng đãng [Em7]quên nhau.[Fmaj7]Tôi đi lòng vòng [G]thành phố, lang thang ở [Em7]mỗi góc hẻm, [Am]con đường[Fmaj7]Tôi đi lục tìm và [G]bới tung lên một [C]trời kí ức [C7][Fmaj7]Tôi đóng cửa lòng, cài [G]khoá, leo lên tầng [Em7]cao khóc đến nghẹn [Am]lời[Fmaj7]Nỗi nhớ thật đầy, phố [G]xưa hanh hao [A7]gầy đi về [G]trên những chuyến [Em7]xe buồn tênh mỗi [Am]ngàyVà trong [Fmaj7]vali, tôi mang cất [G]theo là cả hàng [Em7]trăm nỗi buồn đẹp [Am]lắm[Fmaj7]Ngày tình hấp [G]hối trôi, mình [Em7]tôi thôi mùa đi [Am]mất rồi[Fmaj7]Hong khô thêm [G]những nỗi cô đơn [A7]vội 2 [Fmaj7]Xe đi [G]trên quốc lộ đời [Em7]tôi [Am][Fmaj7]Chạy về miền xa [G]xôi về vùng [C]ngoại [C7]ô[Fmaj7]Tôi tựa đầu nhìn mênh [G]mông nhà [Em7]tranh đìu hiu giữa [Am]đồng[Fmaj7]Nhọc nhằn buồn, vài [Fmaj7]người trên rẫy buông [Em7]tay[Fmaj7]Tôi nghe lời người mẹ [G]hát ru con nằm [Em7]trên chiếc võng trước [Am]nhà.[Fmaj7]Tôi thấy một vài hàng [G]quán hai bên lập [C]loè ánh [C7]sáng[Fmaj7]Tôi thấy một vài người [G]đứng bên hiên nhìn [Em7]xa xăm nơi cuối [Am]trời[Fmaj7]Tôi thấy cuộc đời hôm [G]nay quá đỗi muộn [A7] đi về [G]trên những chuyến [Em7]xe buồn tênh mỗi [Am]ngàyVà trong [Fmaj7]vali, tôi mang cất [G]theo là cả hàng [Em7]trăm nỗi buồn đẹp [Am]lắm/Slow down/[Fmaj7]Ngày tình hấp [G]hối trôi, mình [Em7]tôi thôi mùa đi [Am]mất rồi[Fmaj7]Hong khô thêm [G]những nỗi cô đơn [A7]vội êm./End/[Fmaj7]Hong khô thêm [G]những nỗi cô đơn ... [A7]vội.. êm.
1. [Dm] Tôi chen [C] theo đám đông ngoài [F] kia [Gm] Chiều giờ này tan [C] ca, dòng người xô [F] ra Tôi [Bb] đi vòng vèo vài [C] nơi, [A] mua một vài món [Dm] đồ [Gm] Ngày dần tàn và mình lãng đãng quên [A7] nhau. Tôi [Bb] đi lòng vòng thành [C] phố, lang thang ở [Am] mỗi góc hẻm, con [Dm] đường Tôi [Gm] đi lục tìm và [C] bới tung lên một [F] trời kí ức Tôi [Bb] đóng cửa lòng, cài [C] khoá, leo lên tầng [Am] cao khóc đến nghẹn [Dm] lời Nỗi [Gm] nhớ thật đầy, [A7] phố xưa hanh hao [Dm] gầy gò. ĐK [Gm] Cứ đi [C] về trên những chuyến [F] xe buồn tênh mỗi [Bb] ngày Và trong [Gm] vali, tôi mang cất [A] theo là cả hàng [Dm] trăm nỗi buồn đẹp lắm [Gm] Ngày tình hấp hối [A] trôi, mình tôi [Dm] thôi mùa đi mất [Bb] rồi [Gm] Hong khô thêm những [A] nỗi cô đơn vội [Dm] êm. 2. [Dm] Xe đi [C] trên quốc lộ đời [F] tôi [Gm] Chạy về miền xa [C] xôi về vùng ngoại [F] ô Tôi [Bb] tựa đầu nhìn mênh [C] mông nhà [A] tranh đìu hiu giữa [Dm] đồng [Gm] Nhọc nhằn buồn, vài người trên rẫy buông [A7] tay Tôi [Bb] nghe lời người mẹ [C] hát ru con nằm [Am] trên chiếc võng trước [Dm] nhà Tôi [Gm] thấy một vài hàng [C] quán hai bên lập [F] loè ánh sáng Tôi [Bb] thấy một vài người [C] đứng bên hiên nhìn [Am] xa xăm nơi cuối [Dm] trời Tôi [Gm] thấy cuộc đời hôm [A7] nay quá đỗi [Dm] muộn phiền.
tôi có một nỗi buồn thật đẹp beat